Có 1 vị thư sinh nghèo nọ sống bằng việc viết thư sách, câu đối cho người ta. Hôm đó là ngày cuối năm giáp tết, viết được nhiều câu đối nên được thêm chút tiền, chàng liền mua 1 con gà trống và dặn người bán mang đến tận nhà cho vợ mình.
Người vợ nhận được gà, đun nước chuẩn bị làm thì 1 người đầy tớ nhà hàng xóm giàu có bên cạnh vội vàng chạy vào, giật lấy con gà và mắng: "Chậm tí nữa thì tiêu" rồi nhấc con gà đi thẳng. Người vợ chỉ im lặng không nói gì.
Đến tối thư sinh về, không thấy thịt gà bày mâm cỗ, ngạc nhiên hỏi vợ: "Sao không làm thịt gà vậy ?".
Người vợ trả lời: "Xin lỗi chàng, tại thiếp vụng về để nó bay mất!" – chàng thư sinh chỉ nói: "Cũng tại ta bất tài, không kiếm đủ tiền mua chút thịt heo thì đã không xảy ra chuyện này".
Sáng hôm sau là ngày đầu năm mới, bất ngờ vị gia chủ giàu có bên cạnh sang chơi chúc tết. Ông nói với vị thư sinh: "Người đại nhân đại nghĩa như cậu sau này ắt có tiền đồ tốt. Tôi biết cậu không đủ tiền lên kinh ứng thí, nhưng không lo, tôi có ý cho cậu mượn tiền, không phải chịu lãi, không phải định hạn trả, để lên kinh lo chuyện thi cử". Nói xong, vị phú hộ nọ ra về và sai anh đầy tớ mang sang 200 lượng bạc đưa cho anh thư sinh nọ, nói là chủ dặn mang sang đưa cho vị tú tài làm lộ phí lên kinh thành.
Người đầy tớ cũng nhận lỗi: "Thật sự xin lỗi, hôm qua đã nhận sai gà, tối qua ông chủ về và phát hiện con gà nhà tôi đi lạc ngay trong góc bếp, vậy mà vợ chồng thư sinh vẫn không một chút động tĩnh khi bị tôi cướp ngay con gà trên tay. Thật sự xin lỗi". Nói xong người đầy tớ cũng vội lui về.
Đến lúc này vị thư sinh vẫn đang hoang mang quay sang vợ. Người vợ mới kể rõ: "Hôm qua vị đầy tớ nhà hàng xóm sang nhà lấy gà nhà chúng ta mang đi, thiếp sợ chàng nổi giận khiến cả nhà hàng xóm ăn tết mất vui, mà nhà ta cũng mất vui mấy ngày tết, nên mới nói gà bay mất rồi, không ngờ gà lạc nhà hàng xóm đã tìm lại được, mới biết nhận nhầm gà nhà ta".
Vị thư sinh nhờ 200 lượng bạc nhà phú hộ, lên kinh ứng thí và đỗ cao kỳ thi năm đó.
Trong cuộc sống, điều cần nhất vẫn là bình tĩnh. Có một câu danh ngôn đại ý rằng, nếu 1 việc có thể giải quyết được, thì chắc chắn có hướng giải quyết, còn nếu 1 việc không thể giải quyết được, thì có lo nghĩ cũng không thể xử lý nó.
Quan trọng là "đừng bao giờ đánh mất niềm tin vào chính mình", chỉ cần tin là mình có thể làm được thì bạn đã có thêm lý do để cố gắng thực hiện mọi thứ.